Khi đặt bút viết về tấm gương người tốt, việc tốt, tôi rất trăn trở. Trăn trở không phải vì tôi không tìm được một tấm gương người tốt,việc tốt. Bởi lẽ xung quanh chúng ta luôn có rất nhiều người có tấm lòng nhân hậu, rất nhiều người luôn biết vượt qua hoàn cảnh để vươn lên. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, vì tôi muốn viết về cậu học trò nhỏ của tôi. Dù cậu bé ấy không phải là học sinh giỏi, cũng không phải là học sinh tiên tiến. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt em, tôi thấy trong đó là tất cả niềm tin vào cuộc sống, là ước mơ, là nghị lực phi thường. Cậu học trò có tên là Nguyễn Quang Linh.
Tôi không phải là người Kim Lan, chính vì vậy khi nhận lớp chủ nhiệm, mọi thông tin về hoàn cảnh của gia đình học sinh tôi đều khó nắm bắt được cặn kẽ như các đồng chí giáo viên ở địa phương. Chính vì vậy , năm học trước, khi đã nhận lớp được một vài tuần, tôi thấy cậu học sinh có tên là Quang Linh thường xuyên nghỉ học không phép. Mà nếu có đi học thì quần áo cũng rất bẩn và nhếch nhác.Tôi không thể liên lạc qua điện thoại cho phụ huynh được. Một ngày kia, tôi đã tìm đến nhà em. Một người đi đường tốt bụng đã dẫn tôi đến ngôi nhà bé nhỏ, tềnh toàng ở cuối xóm. Vừa đi họ vừa kể cho tôi nghe về hoàn cảnh đáng thương của em. Thì ra bố mẹ em chia tay nhau khi em còn rất nhỏ, khi em chưa thể cảm nhận được người mẹ có tầm quan trọng đến nhường nào. Em ở với bố. Bố em bận lăn lộn mưu sinh nên không có điều kiện và thời gian chăm sóc cho em. Và thật đau buồn hơn, em mắc một căn bệnh quái ác. Căn bệnh ấy tên khoa học gọi là gì tôi không rõ, tôi chỉ được biết rằng, mỗi khi bị căn bệnh ấy hành hạ, cậu học trò bé nhỏ của tôi tím tái hết người và lên cơn vật vã. Căn bệnh ấy người đời vẫn gọi bằng cái tên : bệnh Động kinh. Khi nhìn thấy em với đôi mắt buồn bã, em ngồi một mình trong ngôi nhà nhỏ ấy để đợi bố về nấu bữa cơm chiều. Mà có hôm bố bận không về kịp thì em ngồi nhịn đói. Tôi muốn ôm cậu bé đáng thương ấy vào lòng để vỗ về. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao em lại hay nghỉ học, vì sao quần áo em đến trường không lành lặn, vì sao em luôn cụp mắt nhìn xuống đất mỗi khi nghe các bạn kể về gia đình hạnh phúc của mình.
Từ sau lần đến thăm đó, tôi để ý quan tâm đến em hơn. Tất cả các giáo viên trong trường đều thống nhất để tạo cho em một môi trường học tập thoải mái. Chúng tôi không bắt em học, không kiểm tra, không tạo áp lực. Nhưng cậu học trò của tôi dường như quá quen với căn bệnh động kinh quái ác. Sau mỗi ngày nghỉ học, em lại chép bài đầy đủ, em luôn có ý thức tự giác học không cần ai nhắc nhở. Mỗi khi giảng bài, từ trên bục giảng nhìn xuống, tôi luôn bắt gặp một đôi mắt háo hức, tràn đầy say mê học. Mỗi khi trường có hoạt động tập thể, em luôn gương mẫu hăng hái tham gia dù sức khỏe không cho phép. Có những lần bệnh phát tác, em nghỉ học nhiều, nhìn xuống chiếc ghế trống không mà lòng tôi không khỏi xót xa. Có lẽ vì vậy mà cậu học trò của tôi không đủ kiến thức để trở thành học sinh giỏi hay tiên tiến. Nhưng tôi biết, đối với em, cơ hội để đến trường, để được là học sinh trung bình thôi cũng là một sự cố gắng vượt qua hoàn cảnh và bệnh tật. Tôi thầm mong em sẽ có đủ nghị lực để căn bệnh quái ác kia không thể cướp đi cuộc sống và ước của em- cậu học trò bé bỏng của tôi.